Chồng mất 3 năm, tôi quyết định tái giá. Ngày cưới, cứ thấy con g;á;i níu áo mẹ không chịu đi cùng, tôi mới phát hiện ra bí mật giấu kín nên quyết định trả lại tất cả sính lễ, tuyên bố hủy hôn.
Ngày đầu anh đến nhà, thấy bé A. rụt rè núp sau lưng mẹ, M. cười hiền:
– “Chào con gái, sau này chú sẽ thương con như con ruột nhé.”
H. xúc động đến rơi nước mắt. Ai cũng bảo cô may mắn vì gặp được người tốt.
Nhưng chỉ có một người – con gái cô – không cười. Con bé cứ tránh mặt, lặng lẽ, chẳng bao giờ dám lại gần “chú M.”.
Một buổi tối, H. đi công tác gấp. Cô nhờ M. ở lại trông con. Đêm ấy, hàng xóm nghe thấy tiếng khóc nhỏ từ phòng bé A., nhưng rồi im bặt.
Sáng hôm sau, bé A. mặt mũi tái xanh, không nói năng gì.
Từ đó, mỗi khi M. đến, con bé lại trốn vào phòng, đóng kín cửa.
H. hỏi:
– “Con sao thế? Chú M. có mắn/g con à?”
Bé chỉ lắc đầu, ôm chặt con gấu bông, mắt rơm rớm.
Hạnh không hiểu, chỉ nghĩ con gái còn nhỏ, chưa quen có “ba mới”.
Ngày cưới đến, váy cưới trắng tinh, xe hoa đậu kín ngõ. H. vào phòng gọi con:
– “A. ơi, con thay váy đẹp đi với mẹ nào.”
Con bé lắc đầu:

– “Con không đi đâu. Chú M dặn con rồi”
H bất giác thấy lạ:
– Chú M dặn gì hả con?
… Bí mật cuối cùng cũng được hé lộ về người chồng tôi sắp cưới ngay trong ngày cưới…
Bé A. cúi gằm mặt, hai bàn tay run run siết chặt con gấu bông. Giọng con bé nhỏ đến mức H. phải cúi sát mới nghe rõ:
“Chú M. bảo… nếu con nói ra, chú sẽ làm mẹ biến mất như ba…”
H. đứng sững, toàn thân lạnh toát. Câu nói ấy vang lên như sét đánh giữa ban ngày.
“Con… con nói gì cơ? Ai nói vậy?” — H. run giọng hỏi lại.
Bé A. bật khóc nấc lên, úp mặt vào ngực mẹ:
“Chú M. làm con đau, mẹ ơi… Chú bảo không được nói với ai, nếu nói thì mẹ sẽ chết…”
Trái tim H. như bị bóp nghẹt. Toàn thân cô run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng, rồi bỗng nôn khan vì sốc. Cô ôm chặt con gái, nước mắt trào ra không kịp kìm.
Một lát sau, H. cố trấn tĩnh, bấm điện thoại gọi cho M. — giọng cố giữ bình tĩnh:
“Anh ơi, con bé bị sốt, chắc em phải hoãn lễ một chút, anh chờ em nhé.”
M. ở đầu dây cười, tưởng cô chỉ lo lắng vì chuyện nhỏ:
“Ừ, em cứ lo cho con, anh chờ ở nhà hàng.”
Ngay sau đó, H. lặng lẽ khóa cửa, ôm con đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả khiến cô sụp đổ hoàn toàn — dấu vết rõ ràng cho thấy bé A. đã bị xâm hại trong thời gian gần đây.
Cô không còn khóc nổi nữa. Mọi hình ảnh dịu dàng, lời hứa hẹn “thương con như con ruột” của M. bỗng hóa thành dao nhọn cắm sâu vào tim.
H. im lặng rời bệnh viện, lái xe thẳng đến nhà hàng nơi mọi người đang chờ. Tiếng nhạc cưới, tiếng chúc mừng, tiếng cười rộn ràng… tất cả như một cơn ác mộng.
Khi bước vào, cô vẫn mặc váy cưới, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Cô tiến thẳng lên sân khấu, giật lấy micro trong tay MC.
“Xin lỗi mọi người, hôm nay đám cưới này sẽ không diễn ra nữa.”
Cả khán phòng im phăng phắc. M. sững sờ, bước tới:
“Em nói gì vậy? Em làm sao thế?”
H. nhìn thẳng vào anh ta, giọng nghẹn mà vẫn dứt khoát:
“Anh đã làm tổn thương con gái tôi. Một đứa trẻ mới tám tuổi! Anh không xứng đáng gọi là người.”
M. tái mặt, lắp bắp chối, nhưng H. đã ném thẳng tập giấy xét nghiệm lên bàn. Tiếng xì xào dậy khắp phòng.
H. tháo nhẫn cưới, đặt mạnh xuống bàn tiệc, rồi nói rành rọt từng chữ:
“Tôi trả lại sính lễ, trả lại mọi thứ. Nhưng anh hãy nhớ, luật pháp sẽ không trả lại cho tôi một đứa con hồn nhiên như trước nữa.”
Cô quay đi, bế con rời khỏi giữa đám đông, trong tiếng ồn ào, tiếng gọi, và cả tiếng khóc của chính mình.
…
Ba tháng sau, M. bị bắt. Tất cả lời khai, bằng chứng đều rõ ràng. Còn H. – người đàn bà từng tưởng mình may mắn tìm được tình yêu lần nữa – giờ chỉ mong một điều giản dị:
“Con gái mẹ, hãy tin rằng trên đời này vẫn còn người đàn ông tốt. Chỉ là… mẹ đã chọn nhầm.”
Câu chuyện của H. lan truyền khắp thị trấn — không phải để người ta thương hại, mà để nhắc nhau một điều:
Đôi khi, người ta không đánh mất hạnh phúc vì quá muộn, mà vì quá tin.