Câu chuyện về một người phụ nữ kỳ lạ sống trong khu nghĩa trang địa phương tại thị trấn Đức Hòa (huyện Đức Hòa, tỉnh Long An), khiến ai cũng phải “lạnh gáy” khi nghe kể lại. Đó là chị Mãnh, 50 tuổi với dáng vẻ kỳ lạ và tính cách có chút lập dị. Chị thường xuyên mặc đồ bộ màu vàng, móng tay móng chân cũng sơn màu vàng chóe, đầu cạo trọc. Chị dựng chòi sống tại khu nghĩa địa này là để được gần người chồng đã mất.
Một mình sống giữa 2.000 ngôi mộ
Theo chia sẻ từ chị Mãnh, chị là người gốc Đức Hòa, theo chồng về Bến Tre sinh sống. Khi chồng mất, chị quay trở về quê hương. Vì không có nhà cửa đất đai gì nên chị đành dựng chòi sống trong khu nghĩa địa này, mang theo người chồng đã khuất về chôn cất tại đây.
Chị chỉ muốn ở cạnh chồng vì sợ “anh nằm một mình sẽ rất cô đơn”.
Chị Mãnh kể, gần 1 năm trước, thấy mảnh đất hoang chưa quy hoạch để làm mộ, chị làm chòi để ở. Trong chiếc chòi tạm chị ở, có bàn thờ chồng, bên trên giường ngủ, ở dưới nuôi gà. Mộ phần của chồng chị Mãnh chỉ là một u đất nhỏ.
“Ở dưới quê không có đất nên đem về đây chôn thôi. Không có tiền làm mộ, tôi để cốt ông ấy trong thùng xốp mới, rồi chôn ở nghĩa trang, vùi đất sơ sơ lên. Sợ bị người ta giẫm lên, tôi để chậu hoa làm dấu. Tôi làm chòi ở đây cũng để ở kế chồng, chồng đâu vợ đó, chứ để ông ấy nằm một mình cũng tội”, chị Mãnh chia sẻ.
Hàng ngày chị Mãnh vẫn ra nằm ngủ cạnh mộ chồng. Có lúc nhìn thấy chồng về nhưng “âm dương cách biệt nên không nói chuyện được với nhau”.
“Ở đây chỉ sợ mưa gió, còn không có vấn đề gì nữa. Nhiều lúc cũng hay mơ này nọ nhưng tôi cứ kệ thôi”, chị Mãnh chia sẻ.
Từ chối về với con cái vì “ở đâu cũng là ở, thoải mái là được”
Chị Mãnh chia sẻ mình có 2 đời chồng. Chị có 3 người con với chồng trước nhưng vì chị muốn tự do nên chẳng ở với nhau. Chị lấy người chồng thứ 2 ở Bến Tre, sống chung 10 năm nhưng không có con.
Chồng ra đi sớm khi tình còn mặn nồng, chị Mãnh nói, ở một mình bên cạnh mộ anh vậy “cũng vui”. Gia đình chị có anh chị em ruột thịt, mọi người hay tin đến gọi chị về, nhưng chị không chịu. Thêm 3 đứa con của chị cũng có xuống thăm mẹ và muốn đón mẹ về, đều bị chị từ chối. Với chị cuộc sống tự do là thoải mái nhất.
“Ban ngày tôi ở trong chòi, nấu nướng ăn uống một mình. Trưa nóng thì ra nằm ngủ bên ngoài cho mát. Chiều đi bán vé số về lại ra ngoài mộ ông ấy thăm nom chút, rồi thắp nhang cho mọi người.
“Sống tự do thoải mái, không vướng bận gì, đi bán vé số là về thôi, tôi không thích ở chung với ai nữa. Mấy anh chị em cho tôn, cho gỗ để tôi lợp thành chòi. Tôi cũng có 3 đứa con với chồng trước. Các con thương, kêu mẹ về ở chung nhưng tôi cũng không muốn”, chị Mãnh tâm sự.
Mỗi ngày chị Mãnh đi bán vé số, nếu may mắn thì hết 120 vé, kém hơn thì được một nửa. Trừ chi phí cá nhân, chị đang gom tiền để xây cho chồng ngôi mộ đàng hoàng, cho anh đỡ tủi thân.
Dù sống một mình trong cái chòi nhỏ giữa nghĩa địa với 2.000 ngôi mộ, cuộc sống mưu sinh có phần vất vả nhưng chị Mãnh luôn vui vẻ, tươi cười và chẳng phàn nàn điều gì. Với chị, được tự do và sống cạnh người chồng đã mất, như vậy là mãn nguyện lắm rồi.
Nguồn: Tiến Sài Gòn