Bị nhà chồng lấy hết tài sản sau ly hôn, 3 mẹ con ăn phải mì gói sống qua ngày, 10 năm sau cô quay lại khiến cả nhà chồng phải trả giá đắt…
Ngày ấy, khi mới 25 tuổi, Hạnh lấy chồng trong niềm hân hoan của cả làng. Chồng cô là con trai cả trong một gia đình khá giả, còn cô chỉ là con gái nhà nông nghèo. Người ta nói Hạnh “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng mấy ai biết được sau cánh cổng hào nhoáng kia là những tháng ngày cay đắng đang chờ.
Cuộc hôn nhân ban đầu ngỡ như hạnh phúc. Nhưng khi Hạnh sinh hai đứa con, tình cảm dần phai nhạt. Nhà chồng coi cô như người ở, mọi quyết định lớn nhỏ đều do mẹ chồng và chồng định đoạt. Khi Hạnh đề nghị để dành chút vốn làm ăn, gia đình chồng cười nhạt:
– Nhà này không cần đàn bà chỉ biết tiêu tiền.
Đỉnh điểm là khi cuộc hôn nhân đổ vỡ. Chồng cô ngoại tình, rồi quyết ly hôn. Hạnh tưởng chí ít mình còn giữ được chút tài sản dành dụm cho các con, nhưng trong phiên tòa, bằng sự sắp xếp khéo léo, nhà chồng đã lấy gần như toàn bộ. Cô ra đi tay trắng, chỉ được quyền nuôi hai đứa trẻ.
Những ngày sau đó là chuỗi tháng năm khốn khó. Ba mẹ con dắt díu nhau ra thuê căn phòng trọ nhỏ xíu, tường loang lổ, mùa hè thì nóng hầm hập, mùa đông thì gió lùa buốt giá. Cơm chẳng đủ ăn, nhiều hôm chỉ có vài gói mì chia nhau. Nhìn hai đứa con ngồi húp vội từng thìa nước mì, Hạnh lặng lẽ quay đi lau nước mắt.
Có những đêm Hạnh gần như gục ngã, nhưng khi nghe tiếng con trở mình gọi “Mẹ ơi, con đói”, trái tim người mẹ lại bừng lên sức mạnh. Cô quyết tâm phải sống khác, không thể để hai con suốt đời khổ sở.
Hạnh xin việc ở một công ty nhỏ. Ban đầu chỉ là nhân viên tạp vụ, nhưng nhờ chăm chỉ và ham học hỏi, cô được sếp để ý, cho đi học thêm. Từ những buổi tối thức trắng với sách vở và công việc, dần dần Hạnh thăng tiến lên vị trí quản lý. Rồi cô mạnh dạn khởi nghiệp với một cửa hàng nhỏ chuyên về thực phẩm sạch.
Khó khăn không ít: vốn liếng hạn hẹp, nhiều lần hàng hóa ế ẩm, nhưng Hạnh không bỏ cuộc. Cô hiểu rằng từng bước đi của mình chính là niềm hy vọng cho hai con. Thời gian trôi qua, bằng sự kiên trì và tấm lòng chân thật, cửa hàng của Hạnh lớn mạnh thành chuỗi siêu thị mini có tiếng.
Mười năm sau…

…mười năm sau, cái tên Hạnh Lê đã trở thành thương hiệu gắn liền với “thực phẩm sạch từ tâm”. Báo chí viết về cô như tấm gương vượt khó, người phụ nữ “từ tay trắng thành doanh nhân”. Nhưng ít ai biết, phía sau nụ cười thành công ấy là những năm tháng khổ đau đến tận cùng.
Một buổi chiều, Hạnh đưa hai con – giờ đã là sinh viên đại học – trở lại quê cũ. Con đường làng năm xưa vẫn thế, chỉ có căn biệt thự nhà chồng thì trông xập xệ, rêu phong, chẳng còn vẻ kiêu sa ngày nào.
Khi cô dừng xe, người đầu tiên nhìn thấy là mẹ chồng – bà Thoa. Mái tóc bạc trắng, đôi mắt đục mờ. Bà sững người khi nhận ra Hạnh, lắp bắp:
— M… mày về làm gì?
Hạnh bước xuống, giọng bình thản:
— Con chỉ muốn gửi ít hàng thực phẩm sạch cho làng mình. Hồi xưa, mẹ nói con chẳng biết làm gì ngoài tiêu tiền… Nay con muốn chứng minh là mẹ đã lầm.
Bà Thoa đỏ mặt, định quay đi thì tiếng chồng cũ – Hưng – vang lên từ trong nhà:
— Cô còn vác mặt về đây à?
Anh ta giờ đã khác hẳn: cái bụng phệ, mái tóc thưa, ánh mắt hằn học. Bên cạnh anh là người vợ mới, khuôn mặt đầy phấn son, cau có khi nhìn thấy Hạnh.
Hạnh chỉ cười, rút từ túi xách ra một tập giấy:
— Đây là hợp đồng mua lại căn nhà này. Cách đây một tháng, ngân hàng đã chuyển quyền sở hữu. Từ giờ, căn biệt thự này thuộc về tôi.
Không khí chết lặng. Bà Thoa suýt ngã, Hưng trố mắt không tin nổi.
Hạnh nói tiếp, giọng nhẹ như gió:
— Tôi không muốn trả thù. Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho ba mẹ con tôi — những người từng bị đuổi ra khỏi nơi này tay trắng.
Cô quay sang nhìn các con, mỉm cười:
— Con người ta có thể nghèo, có thể ngã, nhưng nếu có lòng tin và nghị lực, thì không ai có thể dẫm lên mình mãi mãi.
Hai đứa con bước tới, đỡ mẹ. Hạnh khẽ cúi chào, nói với mẹ chồng:
— Con vẫn nhớ công ơn mẹ ngày xưa. Con sẽ sửa lại căn nhà này, mở lớp dạy nghề miễn phí cho phụ nữ đơn thân. Con mong mẹ ở lại, nếu mẹ muốn.
Bà Thoa òa khóc, nắm tay con dâu cũ run rẩy:
— Mẹ… mẹ xin lỗi con.
Hạnh siết tay bà, nụ cười rưng rưng:
— Con tha thứ lâu rồi, chỉ chờ ngày mẹ nói câu này.
Ngoài hiên, nắng chiều rọi xuống, ấm áp như xóa nhòa mười năm giông bão.
Hạnh ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh — lần đầu tiên, cô thật sự được tự do.